Tiếp phần 1, sau trận thua đầu tiên, sự nghiệp của Aldo liên tiếp có nhiều khởi sắc.
Aldo quay trở lại hạng lông và đấu với võ sĩ bất bại thời điểm đó Thiago "Minu" Meller tại giải Gold Fighters Championship I vào ngày 20 tháng 5 năm 2006, giành chiến thắng điểm đồng thuận trong một trận đấu rất căng thẳng.
Hiệp 1 là rất cân bằng và khó xác định người chiến thắng, Aldo thực hiện thành công hai cú quật ngã (cả hai lần đều vào half-guard) và gây ra một vết cắt ở lông mày phải của Meller bằng một cú đấm trái. Meller thì cố thực hiện hai đòn bẻ tay gần như đã làm gãy tay phải của Aldo ở lần thứ nhất trước khi Aldo kịp thoát ra.
Aldo giành chiến thắng trong hiệp hai bằng 1 pha takedown khác, đưa Meller xuống sàn và ghi điểm bằng một số đòn GnP. Aldo dường như mệt mỏi và phải tựa vào dây đai võ đài nhiều lần ở hiệp 3 & giữ Meller ở clinch. Cả hai đều ghi được một số đòn ấn tượng trong những pha đổi đòn hiếm hoi trong cả ba hiệp.
Trong trận đấu cuối cùng trước khi gia nhập vào WEC, Aldo đấu với Shoji Maruyama, một võ sĩ kỳ cựu của Pancrase, trong trận chung kết Giải đấu Neo-Blood Pancrase 2007. Aldo giành chiến thắng bằng quyết định đồng thuận khi vượt trội hoàn toàn Maruyama ở cả đánh đứng và địa chiến. Trong pha đổi đòn đầu tiên, Aldo có một cú front kick (đá trước) rất mạnh vào thân Maruyama khiến anh ta ngã xuống sàn. Aldo có những cú đấm chính xác trong những pha đổi đòn, kết hợp với những cú phang trụ thương hiệu và lên gối khi trong clinch (ôm ghì). Maruyama cũng liên tục bị đưa xuống sàn bởi những cú gạt chân và khoá chặt bởi body-lock của Aldo; trong khi Maruyama thất bại trong tất cả các nỗ lực đưa Aldo xuống sàn. Về mặt địa chiến, Aldo dễ dàng chiếm được side control (kiểm soát bên hông), top (nằm trên) và back mount (ngồi đè lên lưng).
Sự nghiệp ở WEC (World Extreme Cagefighting)
Aldo ra mắt World Extreme Cagefighting vào ngày 1 tháng 6 năm 2008, tại Arco Arena ở Sacramento, California. Trong trận ra mắt, anh giành chiến thắng trước võ sĩ nổi tiếng Alexandre Franca Nogueira tại WEC 34.
Sau đó, Aldo tiếp tục kết liễu Cub Swanson chỉ trong vòng 8 giây bằng 1 cú gối bay đôi vào ngày 7 tháng 6 năm 2009, tại WEC 41.
Jose Aldo giành được chức vô địch hạng lông WEC sau khi chiếm được back mount và tung một loạt đòn tay, kết thúc trận đấu, TKO Mike Brown ở hiệp 2 vào ngày 18 tháng 11 năm 2009 tại WEC 44.
José Aldo đã nhận được các giải thưởng Fighter of the Year cho năm 2009 từ cả MMA Live và Sherdog.com.
Aldo đối đầu với cựu vương Urijah Faber vào ngày 24 tháng 4 năm 2010, tại WEC 48. Đây có lẽ là trận đấu mà rất nhiều anh em trong cộng đồng đã biết, và đây cũng là trận đấu mà Faber cảm thấy sợ hãi nhất mỗi khi nhắc đến. Aldo đánh bại Faber qua quyết định đồng thuận (49–45, 49–45 và 50–45). Aldo sử dụng những cú low kick và body kick đầy hiệu quả (tổng cộng 32 cú) để tra tấn Faber suốt 5 hiệp, chân của Faber đúng nghĩa bị đốn hạ bởi những cú phang trụ huỷ diệt, đồng đội đã phải nhấc anh lên đưa về ghế gần thành lồng ở thời gian nghỉ giữa hiệp. Trong 1 phút 40 giây còn lại của hiệp thứ tư, Aldo đã kẹp Faber vào thế crucifix, một loạt đòn tay và chỏ được bổ xuống mặt của Faber. Aldo gần như đánh thong thả trong hiệp thứ năm (mặc dù đã ghi được một cú đánh vào phần thân gần như kết liễu được Faber). Đây là chiến thắng quyết định bằng điểm số đầu tiên của Aldo trong sự nghiệp WEC của mình.
Aldo bảo vệ đai trước Manny Gamburyan, hạ đối thủ bằng KO ở 1:32 của hiệp hai vào ngày 30 tháng 9 năm 2010 tại WEC 51.
Aldo và đội của anh lúc này thường đề cập đến mong muốn chuyển lên hạng nhẹ (155-pound). Sau khi đánh bại tất cả các đối thủ ở hạng lông WEC, UFC đã đề xuất Aldo đối đầu với Kenny Florian, võ sĩ từng thách thức đai hạng nhẹ của UFC. Aldo và đội đã từ chối trận đấu này, thay vào đó quyết định duy trì ở lại hạng lông để bảo vệ chiếc đai WEC của mình.
Comentários